Vụ người mẹ đập tiền xuống bàn, vứt túi bánh vào thùng rác rồi bỏ đi: Quản lý kể lại đầy ân hận

Người quản lý thắc mắc có phải do mình đã xử lý không khéo trong tình huống chiều hôm đó.

Tôi là quản lý một quán café kiêm bánh ngọt nằm trên con phố sầm uất. Do tính chất công việc nên mỗi ngày tôi lại được tiếp xúc với nhiều người và xử lý nhiều tình huống khác nhau. Nhưng có một sự cố với khách gần đây đã để lại cho tôi cảm giác khó quên.

Chiều hôm ấy, một người mẹ khoảng 30 tuổi đưa con nhỏ đến quán uống café và tranh thủ ngồi làm online. Cậu bé tầm bốn, năm tuổi, hiếu động, lon ton chạy quanh quán. Nhìn thấy quầy bánh nhiều màu sắc, em tò mò áp sát mặt vào tủ kính, rồi với tay chỉ trỏ. Trong khoảnh khắc mẹ còn mải bận công việc, cậu bé đã vô tình chạm tay và làm hỏng một chiếc bánh bày ở phía trước.

Tôi bước lại gần, nhẹ nhàng nhắc nhở và đề nghị phụ huynh thanh toán chiếc bánh đã hỏng. Ngay lúc ấy, thay vì thông cảm, người mẹ cau có, trách ngược nhân viên: “Trẻ con thì biết cái gì đâu. Thấy bé nghịch thì nhân viên quán phải chủ động nhắc chứ. Do bên em bày đồ cũng bất cẩn nên bé mới vô ý chạm phải.”

Lời trách ấy khiến tôi thật sự bất ngờ. Tôi nghĩ mình đã cố gắng giữ bình tĩnh và giải thích hợp lý nhất có thể, nhưng không ngờ lại bị quay ngược thành lỗi của cửa hàng.

Người mẹ tức tối khi rút ví thanh toán chỗ bánh do con làm hỏng (Ảnh minh họa)

Cuối cùng, người mẹ miễn cưỡng rút tiền rồi đập “bộp” xuống bàn. Chị cầm túi bánh, quay lưng bỏ đi không nói thêm một lời. Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, tiếp tục công việc, cho đến khi bất chợt nhìn ra phía cửa. Ngay cạnh thùng rác đặt ở góc, túi bánh nằm lẫn lộn cùng rác thải.

Không gian quán lúc ấy chùng xuống. Vài vị khách ngồi gần bàn thu ngân khẽ lắc đầu. Có người nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, có người thì buông tiếng thở dài. Tôi vừa giận vừa có chút ân hận. Giận vì thái độ coi thường của khách, ân hận vì một việc nhỏ hoàn toàn có thể xử lý êm đẹp lại bị đẩy thành cảnh khó xử trước bao người. Và hơn hết, tôi thương cho đứa trẻ – lẽ ra em có thể học được một bài học về sự tôn trọng và trách nhiệm, nhưng thay vào đó lại chứng kiến cảnh người lớn nổi giận, rồi phũ phàng vứt bỏ.

Làm dịch vụ, chúng tôi hiểu khách hàng có muôn hình vạn trạng. Có người dễ tính, có người khó chiều. Nhưng điều mong mỏi nhất là sự thấu hiểu đôi bên. Một câu xin lỗi, một nụ cười, đôi khi còn quý hơn cả việc thanh toán.

Tôi kể lại câu chuyện này không để trách móc, chỉ mong mọi người khi đặt mình vào tình huống tương tự sẽ lựa chọn một cách ứng xử nhẹ nhàng hơn. Bởi chiếc bánh có thể bỏ đi, nhưng thái độ chúng ta dành cho nhau thì ở lại rất lâu. Và có những lúc, sự tử tế mới chính là hương vị đáng nhớ trong cuộc sống.

TIN LIÊN QUAN
error: